"Làm tình nhân cho tôi, vậy thì danh không chính ngôn không thuận." Thương Giới hít sâu, ngửi hương thơm từ cơ thể cô: "Nếu có một ngày tôi biến mất, người khác sẽ nói em là người phụ nữ bị Thương Giới chơi rồi vứt bỏ, mang tiếng xấu, tôi không nỡ." danh chính ngôn thuận có nghĩa là: đủ tư cách, khả năng để đảm trách công việc nào đó; được pháp luật hoặc mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng hoàng thì lời nói mới có trọng lượng. Đây là cách dùng câu danh chính ngôn thuận. Cuối cùng thì quả vải Việt Nam cũng đã "danh chính, ngôn thuận" tại thị trường Nhật Bản. Đây cũng là sản phẩm đầu tiên của Việt Nam được cấp bằng chỉ dẫn địa lý tại Nhật Bản. Quả vải Việt Nam được bày bán trong một siêu thị ở Nhật Bản. Ảnh Int (VnMedia)- Ngày 18/10, tại Hà Nội, Trung tâm Đào tạo Bưu chính Viễn thông I (đơn vị trực thuộc Học viện Công nghệ Bưu chính Viễn thông) và Công ty TNHH Naganuma Việt Nam đã ký thỏa thuận hợp tác trong đào tạo, phát triển ngôn ngữ Nhật. Sau condotel, nhà phố du lịch cũng đòi "danh chính ngôn thuận". Hiện nay, trên thực tế còn có loại hình "nhà phố du lịch", hoặc còn gọi là "boutique du lịch", hoặc "shoptel" trong các khu du lịch nghỉ dưỡng cũng được bán cho khách hàng (nhà đầu tư thứ cấp). Văn bản . Cũng như bao nhiêu thực thể khác trong cuộc sống, ngôn ngữ không ngừng tiến hóa. Luật tiến hóa bao gồm sự phát sinh, sự tăng trưởng cũng như sự đào thải. Hoàn cảnh tự nhiên, xã hội, kinh tế, chính trị… làm sản sinh ra nhiều từ ngữ mới, cũng như làm mất đi nhiều từ ngữ khác. Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, rất nhiều từ ngữ mới được ra đời. Khi cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam được thành lập để che mắt quốc tế 1960, một quân đội đi kèm theo tổ chức khủng bố này cũng được hình thành. Về thực chất, đây chỉ là một tổ chức thân Cộng trá hình, có liên hệ chặt chẽ với chính quyền Cộng Sản miền Bắc. Để phân biệt, người ta gọi lính của quân đội miền Bắc là lính Bắc Việt hay lính Cộng Sản chính quy và lính của quân đội Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam là lính Việt Cộng. Nghĩa chính của hai chữ Việt Cộng là “người Việt theo Cộng Sản,” còn nghĩa rộng của nó đã mang thêm một ý xấu. Người quốc gia miền Nam dùng tên gọi này với thái độ miệt thị, ghê tởm. Ngay cả chính những người Cộng Sản cũng ghét chữ này. Lúc miền Nam rơi vào tay Cộng Sản vào cuối Tháng Tư, 1975, người dân miền Nam thường truyền miệng với nhau mẩu chuyện vui cười như sau Một bà mẹ miền Nam bị buộc phải ra đứng đón đoàn quân Cộng Sản tiến vào tiếp thu các thành phố miền Nam cùng với nhiều người khác. Bà chào hỏi một nhóm bộ đội Bắc Việt lẫn du kích Việt Cộng và nói “Cám ơn mấy anh lắm lắm! Nhờ mấy anh vào giải phóng miền Nam nên từ giờ trở đi chúng tôi không còn sợ bị Việt Cộng pháo kích hằng đêm nữa!” Chẳng biết bà mẹ này vô tình nói ra điều này hay bà chơi chữ cho vui! Khi chiến tranh chấm dứt, cuộc đổi đời ở miền Nam đã cho ra đời không biết bao nhiêu là từ ngữ mới hay du nhập từ “miền Bắc xã hội chủ nghĩa”; nào là “vượt biên,” “học tập cải tạo,” “nghĩa vụ quân sự,” “vùng kinh tế mới,” “tư sản mại bản,” vân vân và vân vân. Cùng lúc đó, nhiều từ ngữ cũ cũng không còn lưu dụng như “cảnh sát quốc gia,” “tổng động viên,” “ấp chiến lược,” “hồi chánh”… Giữa hai thái cực đó là những từ ngữ chiếm đa số trong tiếng Việt vẫn tiếp tục được dùng trong nước lẫn ngoài nước. Một trong những chữ đó là chữ kép “Việt Cộng.” Sở dĩ chữ này vẫn còn được dùng là vì cho đến ngày hôm nay chúng ta vẫn còn cần phân biệt ai là “Việt Cộng,” ai là “quốc gia,” hay chí ít cũng là “không Việt Cộng.” Người viết bài này, cũng như rất nhiều người khác, đã dùng từ ngữ này từ bao lâu nay. Nhưng đến một hôm, tôi giật mình xét lại hai chữ này. Chữ “Việt” tượng trưng cho những gì thiêng liêng nhất Tổ tiên, tổ quốc, văn hóa, ngôn ngữ, cả hồn thiêng sông núi nằm trong một chữ như thế. Còn chữ “Cộng,” từ hai chữ “Cộng Sản,” là tất cả những gì trái ngược. Về chủ nghĩa Cộng Sản, đã có biết bao nhiêu danh nhân, nhà thơ, nhà văn, chính trị gia trên thế giới đã nói lên nhận xét của mình. Ở đây, chúng tôi chỉ xin ghi lại một câu của Đức Đạt Lai Lạt Ma mà chắc đa số quý vị cũng đã nghe qua hay đọc thấy “Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc sinh sôi, nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời.” Như vậy chúng ta nghĩ sao? Để một chữ thiêng liêng như chữ “Việt” bên cạnh một chữ chỉ về một khái niệm chẳng hơn gì loài rác rưởi như chữ “Cộng” liệu có phải là chuyện nên làm hay không? Những người mà chúng ta gọi là “Việt Cộng” không xứng đáng làm người Việt, mà thực ra họ cũng chẳng tha thiết chi làm người Việt. Họ chỉ có quốc tế Cộng Sản là tổ quốc và bản “Quốc tế ca” là “quốc ca” của họ mà thôi. Khi tôi đem ý nghĩ này nói với với một số bạn bè, có người bảo “Nghe anh nói thì thấy cũng có lý nhưng nếu không dùng chữ Việt Cộng’ để chỉ về những người đó thì mình biết dùng chữ gì khác đây?” Tôi đáp “Chúng ta có thể dùng hai chữ “Cộng Sản” để chỉ về họ là đủ rồi.” Có người lại thắc mắc “Nhưng không chỉ ở Việt Nam mới có Cộng Sản. Vậy làm sao biết đó là Cộng Sản ở nước nào?” Tôi lại phải đáp “Thường thì nội dung của câu nói có thể cho ta biết điều đó. Ví dụ như nếu tôi nói “Buổi tưởng niệm cuộc chiến Việt-Trung 1979 ở Hà Nội đã bị công an Cộng Sản phá rối,” chắc các bạn biết tôi nói về ai rồi phải không?” Một bạn khác vẫn còn ra chiều suy nghĩ “Vậy thì mình có phải bỏ luôn chữ Trung Cộng không, theo lập luận của anh?” Tôi cười bảo “Người Trung Hoa không thắc mắc chuyện đó thì thôi, hà cớ gì mà chúng ta phải nhọc trí? Chúng ta chỉ nên lo chuyện của mình, còn trên thế giới mấy nước Cộng Sản còn lại, mình muốn gọi họ thế nào cũng được. Ở Bắc Hàn thì có Hàn Cộng, ở Cuba thì có Cu Cộng, ở Lào thì có Lào Cộng. Khi nào họ phản đối thì hẵng hay.” Đây chỉ là thiển ý của tôi, xin nói lên đây để chúng ta cùng suy xét. Riêng tôi thì tôi đã bắt đầu thay thế chữ “Việt Cộng” bằng chữ “Cộng Sản” dạo gần đây. Người Mỹ nói “Old habits die hard.” Người Việt mình thì có vẻ “cực đoan” hơn “Đánh chết cái nết không chừa.” Nhưng tôi quyết phải chừa cái “nết” xấu đó. Mới đầu thì cũng khó khăn, cứ quen miệng nói chữ “Việt Cộng.” Sau dần dần khá hơn một chút, nói đến chữ “Việt…” thì kịp ngưng, rồi đổi qua chữ “Cộng Sản.” Bây giờ thì khá hơn nhiều rồi! Nghĩ xa xôi về chữ “Việt Cộng” là như vậy đó. Nhưng rồi tôi lại nghĩ xa xôi hơn nữa. Gọi những người nắm quyền bính ở Ba Đình và tay chân của họ là Cộng Sản đã công bình chưa? Nói một cách chung nhất, Cộng Sản xấu thật, ác thật, nhưng những người tự xưng là Cộng Sản ở Việt Nam còn tệ hơn nữa. Ngày nay chẳng ai trong chúng ta lại không thấy rằng họ chỉ mượn đầu heo nấu cháo, treo đầu dê bán thịt chó, khi áp dụng chủ nghĩa Cộng Sản vào Việt Nam. Trong thâm tâm, họ chẳng tha thiết gì đến mớ lý thuyết của Karl Marx hay của Vladimir Lenin mà kỳ thực chẳng mấy ai trong bọn họ có đủ trình độ thấu hiểu nổi chứ đừng nói chi đến việc áp dụng. Họ chẳng qua là những kẻ cơ hội chủ nghĩa, đánh mùi thấy đi đôi với chủ nghĩa Cộng Sản là sự cai trị độc tài thì hí hửng mang về nước để làm cớ cướp chính quyền. Vốn chẳng mặn mà gì với chủ nghĩa Cộng Sản trong thâm tâm, khi họ thấy Liên Xô cùng hàng loạt các nước Cộng Sản Đông Âu sụp đổ vào cuối thập niên 1980 của thế kỷ trước, họ vội vàng trở mặt, xoay qua hình thức kinh tế tư bản để sống còn. Để lập lờ đánh lận con đen, họ cố dựng cái xác chết xã hội chủ nghĩa lên, tô son trát phấn cho nó và đặt một cái tên mới thật kêu và rỗng là “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa.” Bọn người xưng danh Cộng Sản này quả thật rất sính chơi chữ, dùng chữ nào kêu chan chát chữ ấy, nhưng họ cũng thừa hiểu rằng họ chẳng thể lừa ai ngoài chính họ mà thôi. Kinh tế thị trường mà sánh vai với định hướng xã hội chủ nghĩa chẳng khác nào nước lã trộn với dầu ăn, trộn hoài mà “chẳng nên công cán gì.” Lại có một anh đầu sỏ của bọn họ chẳng hiểu vì lú lẫn hay bị thần khẩu nhập xác phàm mà tếu táo nói “đến hết thế kỷ 21 này không biết có chủ nghĩa xã hội hay chưa,” huống hồ là hòng “quá độ” lên đến chủ nghĩa Cộng Sản! Những người này thật tình cũng chưa đáng gọi là Cộng Sản là vì thế. So với những người Cộng Sản khác trong “phe xã hội chủ nghĩa anh em” thì những người “Cộng Sản” ở Việt Nam lại càng nên xấu hổ. Trong nước, họ thẳng tay đàn áp người dân, về đối ngoại thì họ đang muốn dâng nước nhà cho Tàu Cộng. Những nhóm chữ như “hèn với giặc, ác với dân,” “tàu thì lạ, sự hèn hạ thì quen” vẫn được truyền miệng từ người này sang người khác. Trong một gia đình, tội bất hiếu là tội lớn nhất. Còn trong một nước, tội phản quốc hay thậm chí tội bán nước là tội tày trời, không còn tội nào nặng hơn thế nữa. Các nước Cộng Sản ngày xưa như Liên Bang Xô Viết, Đông Đức, Ba Lan, Tiệp Khắc… hay những nước Cộng Sản còn lại ngày nay, họ không bành trướng, đi chiếm các nước khác thì thôi chứ chẳng ai thấy họ bán nước cho bất cứ ngoại bang nào. Chỉ riêng những người gọi là Cộng Sản ở Việt Nam thì đang làm cái chuyện kinh thiên động địa đó. Chẳng vậy mà họ đang tính chuyện loại bỏ môn lịch sử trong học đường. Chuyện đó cũng dễ hiểu, vì trong khi nhà cầm quyền đang lăm le bán nước thì trong lớp học có thầy cô nào còn lòng dạ giảng dạy cho học trò về Lê Chiêu Thống hay Trần Ích Tắc mà không phải nhắc đến những thành ngữ như “mãi quốc cầu vinh,” “cõng rắn cắn gà nhà” hay “rước voi về giày mả tổ” không? Nói tóm lại, bọn người cầm quyền hiện nay ở Việt Nam chỉ là những kẻ ăn mày dĩ vãng, bám víu vào cái nhãn hiệu Cộng Sản đã lỗi thời và cái thây ma ở Ba Đình là những thứ đã góp phần đưa họ lên đỉnh cao quyền lực ngày nay. Họ thậm chí không đáng được gọi là Cộng Sản. Tôi chưa đem ý nghĩ thứ hai này ra nói với bạn bè. Tuy nhiên, tôi có thể mường tượng ra một cuộc nói chuyện như thế, trong đó các bạn tôi sẽ kêu lên “Ơ hay cái nhà anh này! Hai chữ Việt Cộng anh khuyên không nên dùng. Nay thì hai chữ Cộng Sản anh cũng muốn tẩy chay nốt. Thế thì biết dùng chữ gì để chỉ bọn người ấy đây?” Lúc ấy tôi sẽ cười và bảo “Cái nhãn đúng đắn nhất mà chúng ta có thể dán lên trán họ chẳng phải tìm đâu cho xa xôi. Hãy cứ gọi bọn họ là lũ bán nước’ là gọn hơn cả. Họ có nhiều tội với dân, với nước lắm, nhưng kết tội bán nước cho họ là đủ lắm rồi. Cũng giống như khi kết tội một người đủ để người đó lãnh án tử hình thì chẳng mất công hài thêm chi những tội khác.” Vậy nhé, từ nay tôi sẽ không gọi nhóm người ở Ba Đình và bè lũ của họ là Việt Cộng hay Cộng Sản nữa, mà chỉ gọi họ là “lũ bán nước” thôi. Trần C. Trí Copyright © 2018, Người Việt Daily News Lưu ý Để mở âm thanh, xin bấm vào nút phía góc phải bên dưới của khung video. Link Rút Gọn Vĩnh Viễn Sau này nếu tên miền có bị chặn và đổi tên miền mới, các bạn chỉ cần lưu lại link Rút gọn và truy cập bằng link rút gọn nhé Xem Hoạt Hình 3D, Anime tại Trang Chủ / Danh Chính Ngôn Thuận Danh Chính Ngôn Thuận Mia Taeng 2014 💎 Tình Trạng - - 🌍 Quốc Gia Thái Lan 🎡 Thể Loại ⏰ Thời Lượng 0 Phút 📻 Phát Hành 2014 💚 Lượt Xem ~ 📝 Nội DungKongkai là một tay chơi có hạng. Mẹ anh vì muốn trói chân con trai nên đã buộc Kongkai phải kết hôn cùng với Arunprapai, một cô gái môn đăng hộ đối. Bản thân Arunprapai chấp nhận kết hôn cũng chỉ vì muốn trốn tránh tai tiếng, khi người yêu mình lại làm cô gái khác có thai. Dù đã kết hôn nhưng KongKai vẫn thờ ơ với vợ và có quan hệ ngoài luồng cùng một phụ nữ tên Prungchat. Prungchat không chịu chấp nhận sự thật và tìm mọi cách lôi kéo, thậm chí đổ tội cho Kongkai đã làm cho mình có thai để ép anh bỏ vợ. Arunprapai vì không chịu nổi bị lừa dối nên đã quyết định li dị và bỏ đi. Kongkai chuyển tới sống chung cùng Prungchat, nhưng rồi cũng phát hiện ra trái tim mình thực sự thuộc về người khác. Anh quyết định đi tìm Arunprapai và biết được chính cô cũng đang mang thai với mình. Liệu Arunprapai có chịu tha thứ cho anh, hay chính hai người cũng đang gặp nguy hiểm khi chưa có trọn niềm vui đoàn tụ... 📝 Bình Luận Phim Danh Chính Ngôn Thuận Trong cuộc sống, chúng ta thường nghe nói “danh chính ngôn thuận” hay “danh không chính thì ngôn không thuận”. Vậy câu thành ngữ này hàm chứa đạo lý gì và nguồn gốc ra đời như thế nào?Hình minh họa Qua cceduy“Danh chính ngôn thuận” là câu thành ngữ mang ý nghĩa chỉ danh nghĩa chính đáng. Khi một người có danh nghĩa chính đáng rồi thì nói mới được thông. Ngoài ra, nó cũng bao hàm ý nghĩa là khi làm một việc gì mà đã có lý do đầy đủ, chính đáng, đúng lý hợp tình thì sẽ thông thuận, dễ đạt được thành công. Còn một tầng ý nghĩa cao hơn, chính là làm người, làm việc phải thuận theo Thiên thành ngữ này xuất phát từ cuốn “Luận Ngữ. Tử Lộ” “Danh bất chính tắc ngôn bất thuận, ngôn bất thuận tắc sự bất thành, sự bất thành tắc lễ nhạc bất hưng, lễ nhạc bất hưng tắc hình phạt bất trúng, hình phạt bất trúng tắc dân vô sở thố thủ túc” ý nói, danh không chính tắc thì ngôn không thuận, ngôn không thuận thì sự sẽ không thành, sự không thành thì lễ nhạc không hưng thịnh, lễ nhạc mà không hưng thịnh thì hình phạt sẽ không thỏa đáng, hình phạt không thỏa đáng thì dân sẽ bối rối, không biết phải làm gì mới 501 trước công nguyên, Khổng Tử 51 tuổi làm quan Trung Đô Tề cho nước Lỗ. Một năm sau, vì có nhiều thành tích nên ông được đề bạt làm Tư Không, quản lý việc kiến thiết công trình. Sau đó không lâu, ông lại chuyển sang làm quan Tư Khấu. Khi Khổng Tử 56 tuổi, ông lại làm chức tướng quốc. Ông chỉ tham gia vào việc chính sự của nước Lỗ chỉ vẻn vẹn ba tháng, nhưng đã khiến cho tục lệ của Lỗ quốc cải biến rất quả của Khổng Tử khiến vua của nước Tề là Tề Cảnh Công cảm thấy sợ hãi. Ông ta đặc biệt chọn ra 80 cô gái xinh đẹp và cho họ ăn mặc áo hoa gấm lụa, cho họ học vũ đạo, hơn nữa còn chọn thêm 120 con ngựa tốt để cung phụng Vua Lỗ Định Công ăn chơi hưởng lạc. Vua Tề Cảnh Công làm như vậy nhằm để việc chơi bời hưởng lạc ăn mòn ý chí của Lỗ Định Công. Kế sách này quả nhiên có hiệu quả, Lỗ Định Công chìm đắm vào ca múa dâm lạc, không còn hỏi han đến việc triều chính nữa.Hình minh họa trò Tử Lộ của Khổng Tử thấy tình hình ấy thì hỏi Khổng Tử “Thưa thầy! Chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi!”Khổng Tử trả lời“Nước Lỗ hiện giờ sắp làm tế lễ ở vùng ngoại ô. Nếu họ có thể chiểu theo lễ pháp là biếu thịt sau tế lễ cho các quân thần thì chúng ta có thể ở lại, không đi nữa.”Kết quả là Vua Lỗ Định Công đã vi phạm nghi thức bình thường, không đem thịt sau cúng tế phân phát cho các đại thần. Vì thế, Khổng Tử đã rời khỏi nước Lỗ, sang nước tới nước Vệ, vua của nước Vệ là Vệ Linh Công hỏi Khổng Tử rằng “Bổng lộc của ông ở nước Lỗ được bao nhiêu?” Khổng Tử trả lời rằng, ông được sáu vạn đấu gạo. Thế là vua Vệ Linh Công cũng trả cho ông từng đó học trò đi theo Khổng Tử gặp được chỗ an thân, ai nấy đều vô cùng mừng rỡ. Tử Lộ đặc biệt vui vẻ hỏi Khổng Tử “Vua nước Vệ cho thầy cai quản việc triều chính thì trước tiên thầy sẽ làm gì?”Khổng Tử suy nghĩ một lát rồi nói “Ta nghĩ trước tiên phải sửa cho đúng cái danh phận.”Tử Lộ không khách khí hỏi “Thầy có phần cổ hủ rồi. Việc này đâu có gì mà phải cải chính ạ?”Khổng Tử nói “Con thật là sơ suất! Người quân tử chỉ hoài nghi những gì mà trong tâm chưa rõ. Danh phận không chính thì đạo lý cũng sẽ giảng không thông. Đạo lý không được giảng thông thì sự tình làm cũng sẽ không thành. Sự tình làm không thành thì việc giáo hóa lễ nhạc của quốc gia cũng sẽ không thiết lập được. Giáo hóa lễ nhạc mà không hưng thì hình phạt sẽ không thỏa đáng. Hình phạt không thỏa đáng thì dân chúng sẽ không biết xử sự như thế nào cho phải. Cho nên, danh phận mà người quân tử dùng nhất định phải có thể nói ra đạo lý, đạo lý nói ra thì nhất định phải làm được thông.”Xã hội thời xưa, cổ nhân vô cùng coi trọng “danh chính ngôn thuận”, mấy ngàn năm qua cũng đều là như vậy. Ngày nay có rất nhiều người là “hữu danh vô thực”, như thế cũng chính là “danh không chính” cho nên “ngôn không thuận” và “sự không thành”.An Hòa t/hXem thêm Nho gia giảng bề tôi trung thành’, nhưng trung’ ở đây có phải là trung thành một cách mù quáng? Tiếp theo Phần 5 Trên thực tế đạo quân – thần là quân nhân thần trung’, vua phải nhân ái thì thần mới trung thành. Nếu mỗi người đều làm tròn chức trách của mình thì đây chính là là khái niệm chính danh’ trong Nho gia. Trong Luận ngữ – Tử Lộ’, học trò của Khổng Tử là Tử Lộ có hỏi thầy mình rằng “Nếu vua Vệ mà giữ thầy lại, nhờ thầy coi chính sự thì thầy làm việc gì trước?”. Khổng Tử đáp “Ắt phải chính danh’ “. Tử Lộ không biết chính danh’ là gì, Khổng Tử mới nói “Anh thật là người không có giáo dục 1. Người quân tử không biết thì không nên nói bậy. Danh bất chính thì ngôn bất thuận. Ngôn bất thuận thì sự bất thành. Sự bất thành thì lễ nhạc không hưng khởi. Lễ nhạc không hưng khởi thì hình phạt không thích đáng. Hình phạt không thích đáng thì bách tính không biết làm gì mới đúng”. Ở đây Khổng Tử đã giảng một đạo lý chính là một người phải có “danh” chính đáng. Danh ở đây là chức vụ/chức vị. Danh này với quyền lực nên phù hợp và tương ứng với nhau. Chức vị khác nhau thì có ước thúc đạo đức khác nhau. Trong Luận ngữ – Nhan Uyên’ Khổng Tử nói rằng “Quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử”. Điều Khổng Tử giảng không phải nhấn mạnh vào quân quyền’ hay là đại thần nên tôn kính quốc vương như thế nào đó, mà là vua’ quân nên ra dáng một vị vua. Vì sao vua phải ra dáng vua? Bởi vì danh’ của vua là quân’, làm chủ một đất nước, vậy thì khi vua làm việc phải ra dáng của một người chủ đất nước. Còn tình huống nước Vệ trong câu chuyện mà Tử Lộ đề cập đến thì không như vậy. Thời đó vua Vệ là Xuất Công Triếp, chống cự với cha là Khoái Quý. Mà Khoái Quý chống lại mẹ của ông vì bà dâm loạn. Mà Triếp lại được mẹ Khoái Quý bà nội Triếp đưa lên làm vua để cự lại Khoái Quý. Như vậy ở nước Vệ là cha không ra cha, con không ra con, vua không ra vua, tôi không ra tôi. Hơn nữa chức vị của mỗi người lại không tuân theo ước thúc đạo đức, do đó vua nói thì thần bên dưới không nghe. Vậy nên Khổng Tử mới nhấn mạnh “danh có chính thì ngôn mới thuận”. Tương tự như vậy, đại thần cũng nên ra dáng đại thần, phụ thân nên ra dáng phụ thân, con cái nên ra dáng con cái. Dù là quân – thần – phụ – tử, thì danh hiệu đó phải tương ứng với quyền lợi và nghĩa vụ mỗi người. Vậy nên Nho gia giảng rằng quân vương nên nhân ái, đại thần nên trung thành, phụ thân nên hiền từ và con cái nên hiếu thuận. Mỗi chức danh có yêu cầu về đạo đức tương ứng, mỗi chức danh làm những việc tương ứng, có thể khởi tác dụng như tấm gương soi chiếu đạo đức, thì đây là chính danh’ mà Khổng Tử giảng. Nếu một người làm không đến được chức vị của mình thì làm thế nào? Trong sách Mạnh Tử’ có một đoạn đối thoại như sau. Năm đó Tề Tuyên Vương hỏi Mạnh Tử rằng “Thành Thang phạt Kiệt, Vũ Vương phạt Trụ, sự việc như thế đã xảy ra chăng?”. Mạnh Tử đáp “Trong lịch sử có ghi lại chuyện như vậy”. Tề Tuyên Vương lại hỏi “Nếu như thế, thì Thành Thang và Vũ Vương đều là thần, còn Kiệt và Trụ đều là vua, mà thần nên trung với vua. Như vậy sự việc Thành Thang phạt Kiệt và Vũ Vương phạt Trụ chẳng phải là cấp dưới mạo phạm cấp trên’ sao?”. Mạnh Tử đã trả lời như sau “Cái nhân của nghịch tặc gọi là tặc’. Cái nghĩa của nghịch tặc gọi là tàn’ trong tàn bạo. Tặc’ và tàn’ gọi là nhất phu’ độc tài hại dân. Xưa nay chỉ nghe giết kẻ nhất phu’ là Trụ chứ chưa từng nghe giết vua”. Ý tứ rõ ràng hơn của câu trên chính là Nếu một quân vương không làm được nhân ái’ và chính nghĩa’ thì căn bản không phải là một quân vương, nói cách khác là danh’ không hợp. Quân vương mang danh là quân’ nhưng lại làm việc không giống như một quân vương, khi bại hoại đến một mức độ nhất định thì không còn là quân vương nữa, lúc này chỉ có thể là một kẻ độc tài hại dân hại nước mà thôi. “Xưa nay chỉ nghe giết kẻ nhất phu’ là Trụ chứ chưa từng nghe giết vua” chính là chúng ta chỉ biết kẻ độc tài hại dân hại nước là Trụ Vương bị giết chứ chưa nghe nói chuyện giết quân vương. Bởi vì tuy ông ta mang danh quốc vương nhưng lại làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, cho nên cái danh’ ấy tự nhiên sẽ bị phế bỏ, lúc này chỉ còn là lại một kẻ độc tài hại dân mà thôi. Tóm lại, khái niệm chính danh’ mà Khổng Tử giảng là bạn làm việc phù hợp với chức danh và làm tròn bổn phận đạo đức của chính mình. >> Xem trọn bộ Nho gia mạn đàm Mạn Vũ Chú thích1 Nguyên gốc là Dã tai do dã – 野哉由也 Thời Trung Quốc cổ đại phân người là dã nhân’ 野人 và quốc nhân’ 國人. Quốc nhân’ là người trong thành và có giáo dục, còn dã nhân’ là người ở ngoài thành và không nhận được giáo dục. Taliban có thể thành lập chính phủ mới ở Afganistan?Gần 2 ngày sau khi thủ đô Kabul, Afghanistan rơi vào tay lực lượng Taliban, vẫn chưa có thêm thông tin mới về việc đàm phán giữa các lực lượng chính trị tại nước này nhằm thảo luận hướng đi tiếp theo cho đất nước bị chiến tranh tàn phá này. Có lẽ là bởi Taliban cũng có phần cảm thấy bối rối khi mà lực lượng này giành được đất nước từ chính phủ cũ một cách quá nhanh chóng và dễ dàng. Nội bộ Taliban chắc chắn đang bàn cách để làm sao tiếp quản hệ thống chính quyền cũ một cách nhanh chóng và nhịp nhàng nhất. Một thành viên Taliban tại Ghazni, Afghanistan tháng 4/2015. Ảnh quyền cũ ở Afghanistan giờ như “rắn mất đầu”, khi mà Tổng thống Ashraf Ghani đã ra nước ngoài lánh nạn. Chính quyền cũ cần một đại diện có uy tín và có khả năng đàm phán để tiếp tục đối thoại với Taliban. Một điều cũng không kém quan trọng nữa là việc vai trò của cộng đồng quốc tế, cụ thể là nhóm Troika mở rộng về Afghanistan gồm Mỹ, Nga, Trung Quốc và Pakistan, hoặc Liên Hợp Quốc trong các cuộc họp sắp tới. Các cường quốc thế giới cần trao đổi với nhau và với Taliban để tìm hiểu lựa chọn của Taliban khi lên nắm quyền đất nước. Các vấn đề cần thảo luận là việc sửa đổi hiến pháp, cơ cấu chính phủ, các quyền cơ bản của người dân và vai trò của luật Hồi giáo trong tổ chức nhà nước Afghanistan…Thông tin đáng giá nhất lúc này là việc cựu Tổng thống Hamid Karzai thông báo các bên sẽ lập ra một Hội đồng Điều phối để đảm bảo quá trình chuyển giao quyền lực được diễn ra suôn sẻ. Ông Karzai cùng Chủ tịch Hội đồng Tối cao Hòa giải Quốc gia Afghanistan Abdullah Abdullah và là trưởng đoàn đàm phán hòa bình của Chính phủ trước; cùng 1 nhân vật chính trị khác là Gulbuddin Hekmatyar, lãnh đạo của đảng Hesb-i-Islami dường như sẽ là các nhân vật được trao nhiệm vụ điều hành quá trình chuyển giao quyền lực trong hòa bình. Nhà đồng sáng lập và là nhà lãnh đạo chính trị của Taliban, Mullah Baradar có thể sẽ đóng vai trò lãnh đạo, cụ thể là chức vụ Tổng thống do Ashraf Ghani để lại. Các phỏng đoán khác còn cho biết Taliban hiện đã quyết định bộ khung Nội các sau khi giành được quyền quản lý đất nước ngày 15/8, Taliban cho biết sẽ không có bất cứ chính phủ lâm thời nào ở Afghanistan. Khi được hỏi về phỏng đoán cho rằng cựu Bộ trưởng Nội vụ nước này Ali Ahmad Jalali sẽ là Tổng thống lâm thời, người phát ngôn Taliban Zabiullah Mujahid cho biết Jalali không phải là ứng viên được duyệt để đứng đầu một chính phủ lâm thời nếu có. Sẽ không có cuộc đàm phán nào về chính phủ lâm thời. Những thông tin sai trái đó đều có mục đích tuyên truyền. Như vậy, có thể thấy Taliban nhiều khả năng sẽ tự quyết tương lai chính trị của đất còn quá sớm bàn tới những vấn đề phức tạp này. Mối bận tâm hiện nay là làm sao tránh một thảm họa nhân đạo với cuộc di tản của người dân Afghanistan như trong 2 ngày qua. Mỹ và Trung Quốc trao đổi về tình hình Afghanistan - Tối 16/8 theo giờ địa phương, Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị đã có cuộc điện đàm với người đồng cấp Mỹ, ông Antony Blinken để trao đổi về tình hình Afghanistan cũng như một số vấn đề trong quan hệ Trung – Mỹ. Afghanistan sẽ ra sao khi Taliban nắm quyền lực trở lại?Trong tuyên bố đầu tiên sau khi tiếp quản Dinh Tổng thống Afghanistan chiều 15/8, Thủ lĩnh của Taliban Mullah Baradar tuyên bố chiến thắng của lực lượng này chỉ trong vòng 1 tuần qua là một thay đổi bất ngờ và chưa từng có trên thế giới. Trong một video trên mạng, nhân vật này cho biết phép thử thật sự giờ mới bắt đầu khi Taliban phải đáp ứng kỳ vọng của người dân và phục vụ người dân bằng cách giải quyết các vấn đề. Điều đó cho thấy Taliban hình dung ra các công việc và khó khăn trước mắt một cách rất nghiêm túc. Và có vẻ họ đã chuẩn bị cho ngày trở lại với quyền lực, Taliban phiên bản cầm quyền tại Afghanistan. Taliban đã rút ra được bài học từ thất bại trong quá khứMột báo cáo của Trung tâm Nam Á, thuộc Hội đồng Đại Tây Dương, một tổ chức có trụ sở tại Mỹ đưa ra 4 tiêu chí để đánh giá khả năng điều hành đất nước của Taliban trong tương lai. Và đây là các thước đo xem Taliban có đáng được kỳ vọng hay không. Các yếu tố đó gồm thứ nhất, liệu Taliban có cắt đứt hoàn toàn quan hệ với al-Qaeda và các tổ chức khủng bố khu vực và toàn cầu hay không? Thứ hai, họ cai trị như thế nào trong các khu vực mà họ kiểm soát? Thứ ba, quan điểm của họ về quyền của phụ nữ, quyền của người thiểu số và cách ứng xử của họ trong các mối quan hệ quốc tế đã đủ độ chín’ chưa? Và cuối cùng, người Afghanistan cảm thấy và nhận thức về những thay đổi đó như thế nào?Trong khi thế giới nhìn vào Taliban và đánh giá dựa trên các tiêu chí này, người dân Afghanistan lại trải qua những thực tế khác biệt nhau hoàn toàn. Trước tiên là một đất nước Afghanistan mới, nước Cộng hòa Hồi giáo ra đời cách đây 20 năm và được Mỹ và phương Tây bảo trợ. Chính vì vậy nó mang những tính chất của một xã hội Hồi giáo dân chủ, cởi mở hơn. Trong khi đó vẫn tồn tại một thế giới của Taliban, với những người đồng cảm và ủng hộ họ ngay bên trong đất nước vẫn tin rằng Taliban rồi sẽ thắng thế và đang trên đà chiến thắng quân sự và chính trị. Điều này cuối cùng đã xảy ra, và chắc chắn Taliban sẽ phải làm hài lòng những người đã ủng hộ họ. Nhưng cùng lúc Taliban cũng phải dung nạp cả thế giới phương Tây kia. Câu hỏi đặt ra là nhóm này sẽ buộc họ phải đồng hóa hay chấp nhận một thực tế là đất nước Afghanistan dưới Chính quyền của họ sẽ là một xã hội đa dạng, và dân chủ hơn chứ không hẳn là một tiểu vương quốc Hồi giáo như họ từng mong muốn nữa. Câu hỏi vẫn còn là liệu Taliban đã thay đổi đủ để chấp nhận một Afghanistan mới hay chưa. Đó là mấu chốt để giải quyết câu hỏi đất nước Afghanistan sẽ ra sao khi Taliban lên nắm ứng của cộng đồng quốc tếViệc Mỹ rời bỏ Afghanistan, kéo theo sự sụp đổ của chính quyền Ashraf Ghani và Taliban lên nắm quyền đã mở ra một viễn cảnh mới ở khu vực Nam Á. Afghanistan hiện tại vẫn là vùng đất trung tâm như ai đó đã nói, vẫn có lực hút sự chú ý và can dự của các cường tiêu chí lựa chọn và chiến thuật tiếp cận của thế giới với Afghanistan đã thay đổi. Việc tính toán công nhận chính quyền do Taliban đứng đầu cũng bắt nguồn từ vấn đề này. Có hai khả năng đặt ra với thế giới khi nhìn nhận, đánh giá và kết bạn’ với chính quyền Taliban thời gian tới. Thứ nhất là thế giới sẽ đánh giá Taliban dựa trên tiêu chí lợi ích. Các đối tác bắt tay Taliban tùy thuộc họ có tận dụng được gì từ mối quan hệ này không. Ví dụ như Trung Quốc đang cần tranh thủ Taliban để không biến Afghanistan trở thành nơi trú ẩn của các tay súng khủng bố ở Tân sẽ chọn Taliban nếu họ tiếp tục giúp sức Islamabad trong các tính toán địa chiến lược khu vực. Nga cũng sẵn sàng mở rộng vòng tay với Taliban nếu thực sự Afghanistan cam kết không dung dưỡng khủng bố, cũng như không gây ra những bất ổn với khu vực ảnh hưởng của Nga. Với Mỹ, nước này cần đảm bảo al-Qaeda hay IS sẽ không tái tập hợp trên lãnh thổ quốc gia Nam Á này. Tiêu chí thứ 2 là việc các nước sẽ chọn hợp tác với Taliban dựa trên các hệ giá trị mà họ theo đuổi. Nó tùy thuộc vào việc Taliban sẽ bớt cực đoan, hà khắc và dễ dung nạp hơn với thế giới hay không./.

danh chính ngôn thuận