Tôi hận . Tôi muốn trả thù cuộc đời. -Em ngồi xuống đi. Bao nhiêu? -Còn tùy thuộc anh muốn đi loại tầu nào. -Vợ bọn anh mà cũng chiều chồng như em thì tốt quá -Thằng Hưng cười nói- Nhất mày đấy Truyện ngắn này làm em nhớ đến tập truyện ngắn "Chicken soup for
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ:) !! Ngôn tình cổ đại. Trả ta kiếp này. Tác giả : Thiên Tình Hữu Phong Chương 38: Ta đi đến tận bước này chỉ để hắn quỳ gối trước mình sao
nhất là học sinh lớp 10, yếu tố thần kỳ còn có tác dụng thúc đẩy các em nhận. thức về triết lý nhân sinh quan mà nhân dân gửi gắm trong truyện. Yếu tố thần. kỳ sẽ giúp các em hiểu và trân trọng triết lý về hạnh phúc, tinh thần lạc quan, nhân đạo và thái độ bệnh
Trả lời: - Khi lũ trẻ trên thuyền nói đến chuyện dì lấy chồng. Dì Mây thoáng buồn, chắc hẳn dì thấy nuối tiếc cho cuộc đời dang dỡ của mình. Dì cũng như bao người con gái khác mơ về một hạnh phúc trọn vẹn với người mình yêu những có lẽ với dì điều đó giờ đây thật quá đỗi xa xỉ. Câu 9: Tình huống nào đã giúp nhân vật bộc lộ phẩm chất và tính cách?
Trả thù chồng - Mâu thuẫn với chồng, Trần Thị Thuý, 37 tuổi, mua ma tuý về pha cho ông này uống, số còn lại để vào cốp xe rồi báo cảnh sát. - VnExpress.
. 10 " Tôi và mẹ cháu không có quan hệ gì cả... chỉ là bạn... bình thường thôi" " Có quan hệ gì thì chú phải biết chứ... chú nhớ những gì tôi nói đấy..." Cậu bé nói, cậu biết quan hệ giữa mẹ mình và người đàn ông này vốn dĩ không bình thường. Cậu tò mò muốn biết nhưng lại sợ mẹ buồn nên không muốn hỏi mẹ. Cậu sợ hỏi rồi câu trả lời sẽ là câu mình không muốn nghe. " Cũng kháu kỉnh phết đấy, không biết là giống ai nữa... À mà nhóc, cháu tên gì?" Lục Thần nói rồi xoa đầu cậu bé, hắn biết cậu bé này rất giống hắn hồi còn bé cả về giọng nói, tính cách, lẫn dáng đi... Hắn nghĩ ai nói đó là con hắn thì có lẽ họ cũng không nhìn nhầm. " Chúng ta có quan hệ gì đâu mà chú phải biết... À mẹ tôi đến rồi, tôi về đây... tạm biệt chú mặc váy..." Cậu bé vừa nói vừa chạy lại phía Di Linh và Ngả Hoàng đang đứng. Hôm nay thấy Ngả Hoàng đi cùng cô khiến hắn rất bất ngờ, xen lẫn một chút ghen tuông và tức giận. Hắn không ngờ cô với anh mới gặp nhau nhưng quan hệ lại tiến triển nhanh như vậy. Cô và anh cũng khá ngạc nhiên khi thấy hắn ở đây, vừa thấy hắn Di Linh đã nhanh tay một tay nắm tay Ngả Hoàng, tay còn lại vẫy con rồi tỏ vẻ làm lơ hắn. " Di Nguyên, mẹ đây..." Cậu bé cũng nhanh chân chạy lại, ba người họ đứng đó nói chuyện rất vui vẻ, trông họ rất giống một gia đình, ai không biết còn tưởng họ là một gia đình hạnh phúc. " Cũng nhanh quá nhỉ, mới đây mà đã tìm ba cho con rồi sao?" Lục Thần tiến lại gần, giọng đầy mỉa mai, hắn không ngờ quan hệ giữa hai người họ lại nhanh đến mức này, nhanh đến mức hắn không thể ngờ tới. Hắn không hiểu sao cảm xúc trong lòng mình là gì, hắn cảm thấy rất khó chịu, hắn đang ghen ư? " Thì cũng phải kiếm ba cho con chứ? Ai lại vì một kẻ không ra gì mà cô đơn mãi được?" Cô cười khẩy, giọng đầy mỉa mai " Tôi cứ tưởng... người như cô thì lâu quên lắm chứ? Ai ngờ cô còn quên mọi chuyện nhanh hơn tôi tưởng?" " Anh tưởng tôi nhớ những chuyện liên quan đến anh sao? Anh nghĩ anh xứng sao? Anh là cái thá gì mà tôi không được quên..." Cô mỉm cười nhìn hắn, giọng cười đầy sự ghê tởm và khinh bỉ, cô không hiểu tại sao lại muốn cô nhớ những chuyện đau lòng vì hắn, cô không hiểu vì sao hắn lại không muốn cô quen người mới... Hôm nay gặp hắn đang nói chuyện với con mình cô cũng rất bất ngờ, cô không hiểu hắn vì sao hắn lại đến đây hay chỉ là sự tình cờ? Nhưng dù là gì biết hắn không muốn cô quen người khác nêm cô càng muốn chọc tức hắn. " À mà anh là gì mà quan tâm chuyện của tôi? Hay là... anh đang ghen? " còn
Tiệc cưới cũng kết thúc, mọi người cũng ra về. Ai cũng mệt mỏi mà về phòng nghỉ. Tuất và Lệ cũng thế , nhưng dù có say thì anh cũng phải tận hưởng giây phút sung sướng nhất trong cuộc đời mình đó là động phòng. Mọi thứ diễn ra đã xong, Tuất mệt nhừ mà lăn ra ngủ. Anh đâu biết Lệ đang sợ hãi ôm lấy chăn mà khóc nức nở. Vì anh làm cô đau, và rồi cô nghĩ đến bố mẹ, em trai mình mà nước mắt cô cứ tuôn trào. Suốt đêm ấy cô không ngủ được, trong lòng chỉ nghĩ đến gia đình mình. Mọi diễn ra với cô quá nhanh, thoáng cái mà cô đã làm dâu nhà họ. Rồi mọi chuyện sẽ tiếp diễn thế nào đây? Thôi để ông trời tính toán vậy. Tư tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm ở nơi xa lạ, một căn nhà lá nhỏ . Trong nhà đồ đạc không có nhiều . Anh ngồi dậy mà cảm thấy người đau nhức mỏi mệt nhưng mũi lại ngửi thấy mùi cháo thơm nực lên xộc thẳng vào mũi. Anh thấy 1 người đàn ông ngồi cạnh nơi nồi cháo nhìn anh mà hỏi “ Cậu dậy rồi đấy hả? Anh cháo nhé!” Tư cũng không biết nói gì , anh vẫn đưa tay ra nhận lấy bát cháo . Miệng chỉ nói được hai chữ cám ơn, rồi nhanh chóng húp lấy, húp để. Người đàn ông lên tiếng “ Ăn từ từ kẻo nóng, cháo tôi bỏ ít ngải cứu chữa tan đi máu bầm trên người cậu. Mà cậu bị làm sao mà bị hai người kia đánh bầm dập thế kia?” Tư húp sạch bát cháo rồi xin bát nữa sau đó kể hết cho người đàn ông đấy nghe. Ông ta lắc đầu mà nói “ Đúng là khổ vì tình mà, như ta đây sống một mình ung dung tự tại.” Tư ngạc nhiên hỏi “ Thế chú không vợ con gì sao?” Ông chú mỉm cười mà đáp “ Có , mà cô ta không ở với ta nữa!” Tư lại hỏi “ Sao không ở với chú nữa?” Ông chú trả lời thành thật, mắt nhìn về xa xăm mà kể lại, một câu chuyện cách đây hơn chục năm về trước, lâu lắm rồi mới có người hỏi ông về câu chuyện ấy. “Ta tên là Tái Sinh cái tên này gắn liền khi sư phụ đặt cho ta. Năm ta 10 tuổi , trong 1 lần đi tắm ao cùng lũ bạn, ta bị 1 con ma da kéo chân xuống nước. Sau khi vùng vẫy và uống nước miễn phí thì ta không thở được mà ngất đi, lúc ấy sư phụ lao xuống mà cứu sống ta lên. Hồn phách ta được người thì lại vào tấm linh phù , sau khi người khiêu chiến với con ma da ấy. Sau đó ông cho linh hồn ta nhận vào thân thể, lúc đó bố mẹ ta chạy ra cảm ơn thầy rối rít và mời thầy về nhà dùng cơm. Thầy thấy ta có số hợp ông nên ông mới đề nghị bố mẹ thì ta làm đệ tử. Bố mẹ liền đồng ý cho ta theo ông mà cầm sư học đạo. Thầy đặt cho ta cái tên là Tái Sinh nghĩa là sống lại sau lần bị con ma da nó bắt. Mười lăm năm sau, khi thầy mất. Ông giao lại hết pháp khí vì mọi phép thuật cho ta. Trong một lần đi trừ ma ở một thôn nghèo ta giúp cho một cô gái con của ông cai tổng của làng. Ông mang ơn mà gả cô con gái cho ta. Nguyện theo ta đến chân trời góc bể, mặc dù biết là con gái ông sẽ khổ, sẽ lông bông nhưng ông vẫn gả cho ta. Ngặt nỗi ta và cô ấy cũng yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên…” Chú Sinh nói đến đây thì dừng lại, thở dài rồi nhìn Tư. Thấy anh ta đã ăn sạch bát cháo thì lại múc cho anh bát khác mà kể tiếp. “ Sau 1 năm, cô ấy sinh cho ta 1 đứa bé trai bụ bẫm , nhưng rồi cớ sự lại xảy ra. Đã cướp đi sinh mạng thằng bé. Vợ chồng ta đi khắp mọi miền đất nước mà cứu giúp mọi người trừ ma quỷ. Hôm đó ta gia chiến với hai con quỷ rất mạnh. Chúng nó bị dân làng kết tội oan , bị giết chết nên trong khoảng thời gian ngắn hấp thụ âm khí mà tu luyện thành ác quỷ. Rất khó để đối phó vì ta có 1 mình. Trong khi chiến đấu, một con đã lao đến chỗ vợ con ta đang ở mà giết hại thằng bé. Vợ ta may mắn khi thấy con bị giết chết cô ngất đi nên con quỷ nó cũng rời đi. Ta tiêu diệt được con quỷ kia rồi sau đó khi biết tin là con trai mất. Ta dùng hết sức lực của mình mà giết luôn cả con quỷ kia. Sau đêm đó ta cũng bị trọng thương nhưng điều hối tiếc là đã không bảo vệ được vợ và con mình, để thằng bé mới chập chững biết đi mà phải chết oan uổng. Sau đó, vợ ta cũng bỏ ta về nhà bố mẹ với lý do là nghề trừ ma diệt quỷ của ta quá nguy hiểm. Đã làm cô ấy mất con, cô ấy cũng không muốn lấy ai nữa, nỗi đâu mất con trong lòng cô ấy quá lớn nên hai ra đường ai nấy đi…” Tư nghe xong, anh bỗng nói “ Trừ ma diệt quỷ giúp dân nhưng rồi con mình lại không cứu được… đúng là cũng khổ tâm thật.” Chú Sinh gật đầu mà ưu tư suy nghĩ. Ông nhìn Tư mà nói “ Hôm qua khi mang cậu về, ta thấy cậu cũng có duyên trên con đường này. Cậu cũng tình yêu dang dở như ta hay là ta nhận cậu làm đệ tử. Cậu theo ta mà học rồi giúp ích cho mọi người vẫn hơn!” Tư suy nghĩ , nếu là duyên số đưa mình tới thì thôi cứ thuận theo ý trời vậy. Bỗng anh nhớ ra điều gì mà mỉm cười trong lòng. Đúng… là trả thù…anh sẽ trả thù. Anh đồng ý và xin phép ông Sinh cho anh được về nhà từ giã bố mẹ để đi theo sư phụ. Buổi sáng ở nhà Tuất không giống như ở nhà cô. Cô thức sớm nên phụ giúp con sen nấu bữa sáng. Hai Tuất tỉnh dậy không thấy vợ đâu, anh sợ cô lại lẫm nên mới đi tìm. Thấy vợ đang nấu đồ ăn sáng, anh đi lại mà kéo tay cô về phòng. Lệ bất đắc dĩ mà theo anh. Tuất dặn vợ “ Em đã là mợ hai của cái nhà này nên không cần động tay, động chân như thế. Sáng cứ ngủ, đúng giờ sẽ có người vào đánh thức bưng nước rửa mặt. Em chỉ cần vậy rồi sẽ có người chải đầu, trang điểm cho em . Sáng nay anh sẽ dẫn em đi lên huyện giới thiệu với một số người làm trên đó. Anh sẽ để em trợ giúp bên anh, yên tâm từ nay em sẽ không phải làm lụng gì vất vả. Hôm qua anh đã đưa tiền cho bố mẹ lo cho em trai của em đi học. Anh sẽ chứ cấp cho cậu ấy thành tài, yên tâm. Còn bây giờ em chỉ cần bên anh và sinh con cho anh là được.” Hai Tuất ôm lấy cô, dù có những lời yêu thương đến mấy nhưng cô vẫn không thấy mềm lòng chút nào. Mãi trong lòng cô tình yêu cô dành cho Tư vẫn còn dạt dào như biển cả. Chiều tối, sau khi dùng bữa cơm chung với bố mẹ, Tư từ giã ông bà mà ra đi. Mặc dù bố mẹ khuyên anh sáng mai rồi đi, nhưng tại vì anh nôn nóng bài học đầu tiên thầy dậy cho anh bắt quỷ. Đi gần đến bụi chuối, Tư tặc lưỡi lẩm bẩm “ Chết bà… quên mất nó. Biết vậy đi đường kia, giờ mà vòng lại thì mất thời gian lắm, thầy đang đợi…” Tư đi chầm chậm suy nghĩ vì anh đã thấy cái bóng trắng lấp ló nơi bụi chuối rồi. Trong đầu anh bỗng hiện lên cảnh hôm trước mình chạy ngang qua mà quát nó, chắc lại Sài lại chiêu trò cũ vậy. Tư lấy hết sức lực chạy thật nhanh hòng phóng qua người nó. Mắt thấy khuôn mặt sần sùi nát bét máu mẹ đang đứng trước mặt mình anh càng tăng tốc mà chạy nhanh thẳng đến. Nhưng lần này nó né tránh mà đu lên vai anh . Cười lên ha hả mà nói “ Cũ rồi … ha…ha…ha… mày có chạy đằng trời… Ha…ha…ha…” Trên vai Tư nặng trịch như đeo đá, anh gồng mình mà đứng dậy. Đã được tiếp xúc với con ma hai lần. Nên cảm giác sợ hãi nó không còn nữa, nhưng điều làm anh sợ là nó đang thè lè cái lưỡi dài mà cuốn quanh cổ anh. Con ma nữ vẫn cười lên ha hả, nhỏ xuống mặt Tư những giọt nước miếng hôi thối, chạm tới da mặt anh thì nó như nước nóng mà bỏng rát. Khiến Tư mặc dù rát hết cả mặt cũng không thể lau đi được, vì tay anh đang phải cố gắng đưa lên cổ gỡ cái lưỡi dài của nó ra. Lưỡi nó ướt át mà trơn trượt , làm anh cứ bị tuột tay nhưng vẫn phải chụp lấy để mong gỡ ra được . “ Xin lỗi tao… mày xin lỗi tao chưa??” Tư ú ớ, cổ anh đang bị lưỡi của con ma nữ cuốn lại nhưng dường như nó không muốn giết chết Tư ngay lập tức nên lại cuốn hờ, lâu lâu xoắn mạnh để hù dọa Tư mà thôi. Tư đưa tay chỉ lên cổ mình ra hiệu cho lưỡi nó buông lỏng để anh còn nói. Nó như đọc được suy nghĩ của Tư nên thả lỏng ra một chút. Tư lắp bắp “ Xin lỗi gì… tao đâu có biết mày… có… có… làm gì mày đâu mà phải xin lỗi?” Nó xiết mạnh cổ Tư lại mà hét lớn, tiếng nó rít qua kẽ răng nghe man rợn, khiến cho Tư như muốn ngã quỵ xuống đất vậy. “ Hôm trước mày nạt nộ tao… vậy mà mày không nhớ à?” Tư ngơ ngác, anh như không nhớ ra được, trong đầu lại miên man suy nghĩ là chả lẽ lúc nó còn sống anh đã nạt nộ nó sao? Nhưng cổ đang dần bị siết chặt đến không còn thở nổi, nên anh đành chỉ lên cổ mình lần nữa mà mếu máo “ Được rồi… được rồi…! Tao xin mày… tao xin lỗi mày vì đã nạt nộ mày… từ nay tao không dám như vậy nữa…! Mày tha cho tao…” Con ma vẫn bám lên trên lưng của Tư , nhưng lúc này vẻ mặt nó mãn nguyện mà cười lên ha hả “ Ha…ha…ha… phải vậy chứ…! Không ai được nạt nộ tao… Ha…ha…ha…” Tư thừa nước đục mà thả câu nói “ Chị xinh đẹp ơi… chị leo xuống đi, em còn phải đi công việc…” Con ma đơ ra mất vài giây vì lần đầu tiên nó được người khác khen nó xinh đẹp như thế. Cả cuộc đời làm ma mấy chục năm nay, đây là người đầu tiên khen nó đẹp. Trong lòng nó bỗng nhiên xao xuyến, nó liếc mắt nhìn Tư mà tự nhủ “ Cũng khá đẹp trai, hay là lại kết mình nhỉ?” Ý định ấy loé lên rồi chợt vụt tắt khi xuất hiện trước mặt nó là thầy Sinh đang đứng đấy, ông cầm cây kiếm gỗ đưa ra trước mặt nó mà quát “ Này… con quỷ kia… mau xuống khỏi người con trai ấy mau!” Con quỷ áo trắng nhìn thầy Sinh rồi nở nụ cười nham hiểm mà nói, tiếng nói như gió lùa qua khẽ răng rít lên từng tiếng “ Tao phải bắt hồn phách nó về làm chồng tao… ha…ha…ha…” Tư nghe đến đây mà hoảng sợ, miệng anh la lên “ Sư phụ… cứu con…” Ông thầy Sinh bước gần đến, tay lấy ra trong túi lá bùa rồi xuyên vào cây kiếm mà nói tiếp “ Thả cậu ta ra , ta sẽ cho ngươi chồng khác đẹp trai hơn xuống ở với ngươi…” Con quỷ ôm chặt lấy Tư, tay không ngừng xoa xoa trước ngực Tư khinh thường mà nói; “ Ta không cần, ta chỉ cần hắn!” Tư thấy con quỷ háo sắc đang không ngừng xoa xoa hai cái đầu trước ngực mình mà người run lên , hai chân đánh vào nhau cầm cập, giữa lưng như có luồng điện chạy dọc vậy. “ Ngươi không được làm loạn… ngươi cũng biết người và quỷ không sống được với nhau mà!” Thầy Sinh vẫn bước tới mà nói với nó, hòng nghĩ biện pháp mà cứu Tư. Con quỷ vẫn ôm chặt lấy Tư như không muốn rời xa, nó rít lên từng chữ “ Tao sẽ bắt hồn của nó đi…. hà ha há!!” Con quỷ giơ bàn tay trắng bạch ra , lộ ra những móng vuốt nhọn mà định cắm vào cổ của Tư. Tư như thấy mình tuyệt vọng, anh la hét dữ dội. Từ xa thầy Sinh cầm lá bùa có dòng chữ ngoằn ngoèo mà phóng thẳng về phía con quỷ. Con quỷ như bị điện giật, nó dãy lên đành đạch mà buông Tư ra. Tư biết đây là cơ hội nên anh vội chạy về phía thầy Sinh. Một lúc thì con quỷ cũng nguôi đi được cơn đau, nó đứng lại hừ mạnh 1 tiếng rồi dùng hết lực mà lao về phía hai thầy trò nọ. Ông thầy Sinh nhanh như cắt lấy con dao nhỏ bên hông mà cắt ngón tay mình , vuốt những giọt máu lên thân kiếm gỗ rồi niệm chú, ông còn đút tay và túi lôi ra 3 tấm linh phù dán lên thân kiếm rồi niệm thêm chú ngữ. Sau đó cũng dùng sức mà lao đến phía con quỷ. Tư ngạc nhiên vì chỉ là kiếm gỗ nhưng có thể đâm qua xuyên người con quỷ. Mặc cho nó đang gào khóc thét mà ôm lấy bụng mình. Dịch nhờn màu đen đang không ngừng túa ra tư vết thương của nó, tay nó cầm chặt lấy thân kiếm mặc cho tiếng nổ tách tách và tiếng cháy xèo xèo trên da thịt nó khi cầm vào thân kiếm. Nó vẫn cố giữ chặt để lôi bằng được thanh kiếm ra. Ầm một tiếng, thầy Sinh cầm cây gậy gỗ có hình đầu rồng mà gõ vào đầu nó. Đầu con quỷ nổ tung như quả dưa hấu bị ném xuống đất, bay tung toé ra đất. Không kêu lên được tiếng nào, con quỷ không kêu lên được tiếng nào thì đầu đã nát vụn . Thầy Sinh nhẹ rút cây kiếm gỗ ra khỏi người nó, cơ thể nó đổ gục xuống đất mà hoá thành tro bụi tan biến mất trong cơn gió đêm. Thầy Sinh dùng tấm vải lau sạch thanh kiếm, ông bỏ nó vào vỏ lại, sau đó lại dùng vải mà lau đi cái đầu của cây gậy. Đoạn , ông quay sang nhìn Tư rồi thở dài, sau đó nói “ Đi thôi…”
5. “Đa Đa……” Tôi vuốt ve bộ lông bị treo ngược lên ấy, nước mắt chảy ròng ròng. “Bình Bình, đi vào trong.” Tôi lạc giọng, bảo cậu con trai về phòng. “Trần Vũ Thịnh, tao sẽ giết mày!” Đợi Bình Bình về phòng, tôi cầm lấy con dao phay đã nhuốm máu của Đa Đa bước ra. Đôi mắt tôi lúc ấy đỏ rực. Tay em vợ bị dọa cho chết đứng “Anh rể…… Anh làm sao thế?” Tôi không nói gì cả, giơ con dao đang cầm trong tay lên, bước về phía hắn. Tay em vợ cảm thấy có gì không ổn, đứng phắt dậy lùi về đằng sau “Đệch mợ! Tần Kiện Văn, chỉ vì một con chó, anh làm vậy có đáng không? Cùng lắm để em mua đền cho con khác! Anh đừng có mà lại gần!” Hắn miệng hùm gan sứa chửi. “Lấy mạng mày mà đền đi!” Tôi lao về phía hắn. Nhưng đám họ hàng kia ai cũng sức dài vai rộng, chặn đứng tôi lại, thằng em vợ thì núp ở góc nhà, vẫn chưa kịp hoàn hồn. “Bỏ tôi ra! Tao sẽ giết mày để ăn thịt!” Tôi nghẹn ngào, hai mắt đỏ au, bị giữ lại ở sau đám người mà không biết làm thế nào. “Kiện Văn, anh bình tĩnh lại đi, chỉ là một con chó thôi mà?” “Đúng vậy, nếu chú thích, anh sẽ tìm giúp chú mấy con còn đẹp hơn, chú thích loại nào anh có loại đó, được chứ?” “Vì một con súc sinh mà phải giết em vợ, tin này mà lộ ra ngoài thì người ta cười cho thối mũi.” …… “Các người câm miệng – -” Tôi hét toáng, quăng con dao đi. Không trúng thằng em rể, nhưng lại trúng cánh cửa, đúng lúc bố mẹ vợ mở cửa bước vào, con dao phay làm rụng khóa, dọa cho mọi người chết đứng. “Tần Kiện Văn, chỉ là một con chó ghẻ, sao anh phải làm loạn lên thế?” Mẹ vợ cản tôi lại, hét lớn “Là tôi bảo Vũ Thịnh làm thịt nó đấy, sao nào, hay anh cũng định giết cả tôi? Hả? Tôi thấy anh coi mạng chó còn quý hơn mạng người, đúng là đồ điên!” Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, chả buồn đáp lại. “Tránh ra.” “Tôi không tránh, tôi xem hôm nay rốt cuộc anh định làm gì? Hay định vì một con chó mà làm loạn cả cái nhà này lên?” Mấy tay họ hàng xung quanh cũng hùa theo bà ấy, tim tôi đau như bị mũi khoan xoáy vào. Đa Đa là một chú chó già đã sống được hơn 10 năm, nó là món quà sinh nhật tuổi 18 mà tôi nhặt được ở dưới mương, đồng hành cùng tôi từ lúc tay trắng cho đến khi trở thành một ông chủ khởi nghiệp. Suốt 10 năm qua, chúng tôi đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, có thể coi nó như một người bạn thân thiết của tôi vậy. Sau khi kết hôn, Đa Đa cũng rất quấn vợ tôi, chỉ cần gọi tên là nó lại quay tít rồi chạy tới ôm chân tôi như một đứa trẻ đáng yêu đang làm nũng. Nó đã đem đến vô số niềm vui cho vợ chồng tôi, đồng hành cùng cậu con trai tôi trưởng thành. Tôi đã từng nghĩ đến việc nó sẽ chết, nhưng không ngờ lại chết thảm hại thế này. Nó đáng ra phải được chết trong vòng tay tôi, trời nắng gió lay, nó lặng lẽ nhắm mắt mà ra đi, chứ không phải bị người ta tróc da lột thịt rồi đặt lên bàn ăn như thế này! Tôi rất muốn nổi cáu, nhưng đã bị rút cạn sức lực, một câu một từ cũng chẳng buồn nói. Bây giờ tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc mọi thứ, để mình có thể tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này – Tôi bước vào phòng bếp như người mất hồn, gỡ bộ da của Đa Đa xuống, ôm vào trong lòng, rồi lại thu dọn đĩa thịt chó trên bàn, gom lại với đống xương. Tôi muốn chôn cất Đa Đa, không được phép thiếu một khúc xương, nếu không nó sẽ khó đầu thai. Lúc này, vợ tôi bế theo An An trở về nhà. Cô ấy vừa mở cửa, trông thấy tôi đang ôm bộ da chó nhuốm máu, rồi lại trông thấy cảnh tượng hỗn loạn trong ngôi nhà, suýt nữa thì ngất xỉu. “Chồng, có chuyện gì vậy……” Thực ra cô ấy đã biết, nhưng vẫn mong tôi cho cô ấy một lời câu trả lời để nuôi hy vọng. “Em trai em ăn thịt Đa Đa rồi,” Tôi nhếch miệng, “Hân Di, chúng ta đi chôn cất Đa Đa thôi.” Hai vợ chồng tôi khóc lóc, đem chôn Đa Đa xuống cái nơi mà năm xưa tôi đã nhặt được nó. 10 năm trôi qua, con mương bẩn thỉu năm nào đã thay đổi hoàn toàn, chỗ này bây giờ là một công viên, phong cảnh nên thơ, coi như đã không phụ lòng Đa Đa. “Chồng ơi, em xin lỗi, Đa Đa, mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi, xin lỗi con…… Em không biết Vũ Thịnh lại làm thế……” Cô ấy ngồi bệt xuống ôm tôi khóc, tôi biết là cô ấy cũng thương Đa Đa không kém gì mình. “Đừng khóc nữa, Hân Di,” Tôi lau nước mắt cho cô ấy, “Anh xin lỗi, lần này anh thực sự xin lỗi.” Tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho người nhà cô ấy. Tôi nghĩ, đã đến lúc kết thúc mọi chuyện. Cô ấy dường như biết tôi định nói gì, nước mắt lã chã, bịt miệng tôi lại, “Không, chồng ơi, là em, là em sai, anh đừng nói xin lỗi nữa.” “Anh hiểu, Đa Đa không còn nữa, anh chẳng thể bù đắp được cho em…… Ly hôn đi.” “Chồng, chúng mình ly hôn đi.” 5. Tôi và Hân Di đã ly hôn. Cô ấy hiểu rõ, ngày nào còn là con gái của cái nhà này, ngày ấy còn bị ngăn cách với tôi bởi nỗi hận mang tên Đa Đa. Nên cô ấy không muốn làm tôi mệt mỏi thêm nữa, thả cho tôi một lối thoát. Tôi rất cảm ơn vì cô ấy đã hiểu, chúng tôi âm thầm làm thủ tục ly hôn, chẳng khua chiêng gõ trống. Cô ấy không cần gì, chỉ cần tôi lo sinh hoạt phí cho hai đứa con, nhưng mà, tôi vẫn quyết định để lại căn nhà cho cô ấy, tự mình gánh theo món nợ mà rời đi. Hai đứa con, một đứa theo tôi, một đứa theo mẹ. Nhưng vì con còn nhỏ, nên Hân Di đã khẩn cầu tôi để cho cô ấy được chăm sóc hai đứa đến khi chúng lớn. Tôi biết, một mặt, cô ấy cũng muốn chia sẻ áp lực công việc với tôi, tôi rất cảm kích. Mặt khác, có lẽ cô ấy nghĩ, khi còn bọn trẻ, cuộc sống giữa hai chúng tôi sẽ không bị cắt đứt một cách triệt để. …… Ở cái tuổi 30, tôi đánh mất một cuộc hôn nhân, một người vợ, mất một người bạn lâu năm, mất tất cả…… Tôi trở nên trầm lắng sau một đêm, chỉ biết dồn toàn bộ tâm trí vào công việc, điên cuồng làm tăng ca, vì tôi sợ, khi tan làm trở về căn trọ thuê, sẽ nhớ ra hiện thực nghiệt ngã rằng giờ chỉ còn lại mình tôi. Tôi rất muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, nhưng không sao bình tĩnh được, càng lúc càng khó thở. Sau khi ly hôn, công việc của tôi có bước chuyển mình mạnh mẽ, trả sạch nợ, có doanh thu, công ty cũng tuyển thêm người mới. Mọi thứ đang trở nên tốt đẹp. Những lúc rảnh rỗi, tôi hay cùng Hân Di dẫn bọn trẻ đi chơi. An An lớn rất nhanh, hai má phúng phính, vẫy vẫy cái tay mũm mĩm, tè lên người tôi mấy lần. Bình Bình thì cứ tưởng tôi bận công tác, vẫn nghĩ tôi và Hân Di sống cùng nhau, vui vẻ nói với tôi rằng, nó muốn gia đình mình mãi mãi ở bên nhau, cả đời không chia cách. Tôi và Hân Di ngoảng mặt đi cùng lúc. Chúng tôi đều biết, điều đó là không thể. Không thể quay về như trước được nữa rồi. …… Vài tháng sau khi chúng tôi ly hôn. Hôm đó, trời mưa rất to. Sau khi làm tăng ca xong, tôi rời khỏi công ty, vừa lên xe thì nhận được cuộc gọi từ Bình Bình. Vừa nhấc mấy, tôi liền nghe thấy tiếng khóc của Bình Bình liên tục vang lên, tôi giật mình. Tôi hỏi thằng bé có chuyện gì thế. Lần này, Bình Bình cố nín khóc, thút thít bảo với tôi “Bố, bố ơi, con với mẹ bị đánh, bố mau đến đi – -” Tôi mau chóng có mặt tại nơi từng là nhà mình, Hân Di bế An An, cùng với Bình Bình đang ngồi trước cửa tòa đơn nguyên của tiểu khu, người ba mẹ con đều ướt nhẹp. Bình Bình trông có vẻ không được ổn, ngả vào lòng Hân Di, rét run lên cầm cập. Thằng bé khóc thút thít, hình như đang nói mớ. Có lẽ nó bị sốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng tôi gọi. Hân Di gục đầu xuống, không hề nhúc nhích. Tôi lại gần đỡ cô ấy dậy, mới phát hiện ra thứ gì đó nóng hầm hập đang nhỏ tong tong từ trên đầu cô ấy xuống. Tôi đưa tay ra sờ, là máu. Tôi không kịp hỏi nhiều, vội vã đưa cô ấy vào viện. Các bác sĩ nhanh chóng đưa ra kết quả kiểm tra. Đầu của Hân Di bị thương nặng, não bị chấn động nhẹ, còn Bình Bình thì phát sốt, trên người có vết tích bị đấm đá. Tôi gọi điện cho Trần Vũ Thịnh và bố mẹ vợ cũ nhưng không ai bắt máy. Mới đầu thì không nghe, sau tắt luôn cả máy. Tự mình phải chăm sóc cho Hân Di và Bình Bình An An, tôi quả thực không thể rời đi, chỉ biết ngồi đây đợi. Một lát sau, Bình Bình được truyền nước mới dần tỉnh lại. “Bố!” Thằng bé ôm tôi khóc, “Bố ơi, con sợ……” Lòng tôi đau nhói, nhưng vẫn phải hỏi xem rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Thằng bé thút thít kể lại toàn bộ sự việc cho tôi. Đa Đa đã cùng Bình Bình lớn lên, tình cảm giữa chúng rất sâu đậm, sau khi Trần Vũ Thịnh ăn thịt Đa Đa, Bình Bình luôn ôm mối hận trong lòng, ngày nào cũng lấy bàn chải của Trần Vũ Thịnh để cọ bồn cầu suốt mấy tháng. Kết quả hôm nay thằng bé không cẩn thận nên bị Trần Vũ Thịnh phát hiện, lấy chân sút thằng bé, Hân Di chạy ra bênh cũng bị hắn đánh, cả hai bị đuổi ra khỏi nhà. Ba mẹ con họ bị đuổi ra khỏi chính căn nhà của Hân Di! Tay Trần Vũ Thịnh này đánh cả trẻ con, hắn có còn là người nữa không? Dù sao thì con tôi cũng là cháu ngoại của hắn mà! Còn bố mẹ vợ cũ kia lại càng nực cười, lúc nào cũng bênh con trai, không coi con tôi ra gì, nói cái gì mà con của con gái đẻ ra là con người ta, chỉ có con của Trần Vũ Thịnh mới là người họ Trần…… Khi đó tôi nghĩ họ chỉ đùa, nhìn vào hiện tại, quả nhiên là họ có suy nghĩ đấy, cháu nội mới là cháu còn cháu ngoại thì không? Để thằng con trai thích đánh cháu ngoại thì đánh, thích đuổi cháu ngoại thì đuổi ư? Tôi đi đi lại lại bên ngoài bệnh viện, hút hết hai bao thuốc lá. Con trai của vợ tôi bị bắt nạt như vậy, lại thêm mối thù với Đa Đa…… Chuyện này, tôi nhất định không bỏ qua! 6. Sau khi dỗ cho thằng bé ngủ, tôi lập tức gọi điện cho bên pháp lý của công ty…… Ngày thứ hai, Hân Di mới tỉnh dậy. Trông thấy tôi, ánh mắt cô ấy lưng tròng. “Chồ…… Kiện Văn, anh đến rồi à……” Cô ấy nghẹn ngào nhắc tới tên tôi mà nước mắt tuôn như mưa, tôi rất đau lòng. Tôi an ủi cô ấy mấy câu, hỏi cô ấy tại sao lại bị đuổi khỏi nhà. Cô ấy nghẹn ngào nói, đối tượng mà Trần Vũ Thịnh tìm được có điều kiện tốt, cậu ta muốn kết hôn. Bố mẹ cô ấy không những ém nhẹm khoản tiền vay của tôi từ lần trước, giờ còn định chiếm luôn cả căn nhà, bắt Hân Di sang tên sổ đỏ cho Trần Vũ Thịnh, nhưng Hân Di không đồng ý, lại thêm chuyện lần trước tôi nhờ người kiếm cho Trần Vũ Thịnh một công việc kiếm sống trong thành phố. Trần Vũ Thịnh coi trời bằng vung, bước chân được vào công ty lại cứ nghĩ mình sẽ được làm quyền cao chức trọng, kết quả chỉ được làm chân trợ lý tạp vụ, khiến hắn tức tối, ngày nào cũng tìm đủ mọi cách để sỉ nhục ba mẹ con Hân Di. Lần này, hắn đã túm lấy cơ hội để trút toàn bộ sự tức giận lên người bọn họ. “Vậy căn nhà bây giờ mang tên Trần Vũ Thịnh rồi sao?” Nghe tôi hỏi vậy, Hân Di gật đầu, tự trách bản thân, “Em xin lỗi, Kiện Văn, em đã không giữ được căn nhà của chúng ta.” Tôi nhả điếu thuốc, cười an ủi với cô ấy “Không sao, để anh giải quyết.” Bình Bình nằm bên tôi, còn An An thì nằm trong vòng tay cô ấy, gia đình lại được đông đủ bên nhau, thứ hạnh phúc giản dị này, khiến lòng tôi cảm thấy thật yên bình. Từ khi ly hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa. “Hân Di, sau này em định làm gì?” Hân Di trầm tư lắc đầu, “Em không biết, em không có việc làm, không có nhà ở, tất cả đều không có.” Trước mặt cô ấy, tôi gọi vào máy bàn của bố mẹ vợ năm lần bảy cuộc. Gọi đến lần thứ 10, cuối cùng cũng có người bắt máy. Bố vợ chửi như tát nước vào mặt tôi, chửi xong, tôi bình tĩnh hỏi “Hân Di bị Trần Vũ Thịnh đánh cho nhập viện, ông bà không định đến thăm cô ấy à?” “Thăm cái mẹ gì, cái loại ăn cây táo rào cây sung, coi như tao không có đứa con gái như vậy!” Mẹ vợ đứng cười nhạo ở đầu dây bên kia, “Tần Kiện Văn, anh nghe cho rõ đây, nói với Trần Hân Di, nhà họ Trần này không cần đứa con gái vô liêm sỉ như nó! Đừng có gọi điện tới nữa, phiền chết đi được!” Hân Di nghe được những lời đó, sắc mặt trắng bệch. Cúp điện thoại, tôi nắm lấy tay cô ấy, than vãn “Hân Di à, 30 năm rồi, em vẫn chưa chịu tỉnh ra hay sao?” Hân Di như thể đã hạ quyết tâm, nắm chặt lấy tay tôi. “Kiện Văn, anh định sẽ làm gì?” Làm gì ư, tôi đã nghĩ xong từ lâu rồi. Tôi nhờ trợ lý công ty tạm thời ở viện chăm sóc cho mẹ con họ, sau đó tìm một người bạn làm bác sĩ, nhờ cậu ấy làm giúp tôi một tờ giấy xác nhận Hân Di bị chấn thương não mức trung. Sau khi chuẩn bị xong, tôi cầm theo tờ xác nhận đến nhà Trần Vũ Thịnh. “Trần Vũ Thịnh, cậu ra đây cho tôi! Hết đánh chị rồi đánh cháu, cậu là cái thứ gì vậy hả? Mau lôi tiền ra mà chữa trị cho Hân Di mau!” Tôi cố ý làm loạn lên, tiếng đập cửa đã thu hút rất nhiều người hàng xóm. Ban đầu nhà họ Trần không chịu thò mặt ra, nhưng tôi ở đây đã nhiều năm, hàng xóm ai cũng quen mặt, thấy có biến là hết người này đến người khác kéo đến, cùng tôi réo tên Trần Vũ Thịnh. Thấy mọi việc ầm ĩ, Trần Vũ Thịnh buộc phải lộ diện, hắn còn cầm theo cây gậy bóng chày, cố ra oai chửi bới “Tần Kiện Văn, anh có vấn đề à, việc nhà người ta thì liên quan gì đến anh mà anh cứ sửng cồ lên thế? Hay là không kiếm được em nào nên mới phải bám lấy Hân Di nhà tôi? !” Hàng xóm nhìn cậu ta bằng ánh mắt xem thường. Trong tiểu khu này, gần như ai cũng nghe đến danh cậu ta, suốt ngày chỉ đi gây chuyện, nhất là vụ cậu ta ăn thịt chó cũng gây ầm ĩ. Đa Đa được rất nhiều người sống ở tiểu khu quý mến, ăn thịt Đa Đa, tự nhiên hắn đã bị người đời khinh bỉ, bây giờ còn đánh đập cả vợ con tôi, có thể nói hắn là kẻ khốn nạn trong số những kẻ khốn nạn. Tôi đứng trước mặt mọi người, giơ tờ xác nhận lên, buồn rầu mà nói “Mọi người nhìn xem, Trần Vũ Thịnh đánh Hân Di nhập viện, bị chấn động não mức trung! Hân Di giờ vẫn nằm trong buồng điều trị tích cực mà chưa tỉnh lại. Đã thế, hắn còn chiếm đoạt căn nhà mà tôi để lại cho cô ấy sau khi ly hôn, mẹ con cô ấy đều đã bị đuổi khỏi nhà!” Hàng xóm xì xào bàn tán. Trần Vũ Thịnh đỏ mặt tía tai, hét lớn “Anh đừng nói láo, sao lại gọi là chiếm đoạt, căn nhà ấy là chị tặng cho tôi, là tặng, anh có hiểu thế nào là tặng không?” “Tặng?” Tôi cố ý cất cao giọng, tiến lên trước hai bước, dí chiếc bút ghi âm sát lại gần hắn, “Vậy là Hân Di đã tặng căn nhà đó cho cậu, cô ấy có ơn với cậu như vậy, tại sao cậu lại đánh cô ấy nhập viện!” “Cái gì mà ơn nghĩa, đó là chị tôi, đương nhiên phải cho tôi những thứ đó! Chưa kể, tôi đánh chị ấy thì làm sao? Ai bắt chị ta đẻ ra thằng con ngỗ nghịch, dám lấy bàn chải của tôi để cọ bồn cầu, trong khi tôi chỉ ăn có một con chó ghẻ thôi mà? Khốn kiếp!” Trần Vũ Thịnh rêu rao, kể lại mọi chuyện cho bàn dân thiên hạ. Được, thứ tôi cần đã có rồi. Lúc này, tôi định sẽ chửi thêm dăm ba câu rồi rút. Nhưng đột nhiên, từ trong đám đông xông ra một người đàn ông cao to vạm vỡ, đấm một phát khiến Trần Vũ Thịnh ngã ngửa, “Chó người ta nuôi bao nhiêu năm, mày nói ăn là ăn à, lại còn đánh cả vợ con người ta, tao thấy mày còn không bằng con chó!” Tôi giật bắn mình, nhìn kỹ lại, hóa ra là anh chàng chủ tiệm thú cưng ở trước cổng tiểu khu, rất thân với tôi, tôi hay dẫn Đa Đa đến tiệm cậu ấy để tỉa lông. Rõ ràng, anh ấy cũng nhớ Đa Đa. Đám đông trông thấy người đàn ông kia lao lên đấm Trần Vũ Thịnh, liền xôn xao bàn tán. Tôi sợ anh ta sẽ đánh chết Trần Vũ Thịnh, vội chạy tớn can ngăn. Đúng lúc bố mẹ vợ vừa đi dạo về, trông thấy cảnh tượng đấy liền tỏ ra tức tối, nhưng chỉ có hai cái thân già thì sao chọi lại với cả một đám đông, thế là hai người họ liền lôi Trần Vũ Thịnh vào nhà, đóng sầm cửa lại. Hàng xóm đến an ủi tôi, sau đó ai về nhà nấy. “Kiện Văn, chú là người tốt, Hân Di sẽ khỏe lại thôi, nếu thiếu tiền thì cứ tìm anh, anh sẽ giúp chú hết sức có thể,” Anh chủ tiệm thú cưng vỗ vai tôi, “Chuyện của Đa Đa, chú cũng đừng quá đau lòng, nó biết chú còn nhớ tới nó, kiếp sau đầu thai nhất định sẽ tới tìm chú.” Nghe những lời anh ấy nói, tôi suýt khóc, liên tục cảm ơn anh ấy. Ra khỏi tiểu khu, tôi phát lại nội dung đoạn ghi âm. …… “Anh đừng nói láo, sao lại gọi là chiếm đoạt, căn nhà ấy là chị tặng cho tôi, là tặng, anh có hiểu thế nào là tặng không?” “Vậy là Hân Di đã tặng căn nhà đó cho cậu, cô ấy có ơn với cậu như vậy, tại sao cậu lại đánh cô ấy nhập viện!” “Cái gì mà ơn nghĩa, đó là chị tôi, đương nhiên phải cho tôi những thứ đó! Chưa kể, tôi đánh chị ấy thì làm sao? Ai bắt chị ta đẻ ra thằng con ngỗ nghịch, dám lấy bàn chải của tôi để cọ bồn cầu, trong khi tôi chỉ ăn có một con chó ghẻ thôi mà? Khốn kiếp!” …… Những lời này, đều đã được tôi thu lại một cách rõ ràng, cộng với sự làm chứng của rất nhiều người hàng xóm, đến lúc đó hắn có muốn trở mặt cũng không thể. Có được bằng chứng trong tay, nhưng tôi chưa vội. Những thứ này, cần được dùng vào thời điểm chí mạng. 7. Mấy ngày sau đó, hôm nào tôi cũng đến trước cửa nhà Trần Vũ Thịnh làm loạn, để cho ai cũng phải biết tới vụ việc này. Nhà họ không dám vác mặt ra khỏi phòng, bố mẹ vợ cũng không còn mặt mũi để gặp mấy ông bà già trong tiểu khu nữa. Cuối cùng, bọn họ không chịu nổi, bố vợ xuống nước, làm bộ đau khổ hỏi tôi rốt cuộc muốn thế nào. Tôi nói muốn họ trả tiền viện phí cho Hân Di. “Bố mẹ, con cũng đã gọi bố mẹ suốt 10 năm qua, hôm nay con muốn nói cho bố mẹ nghe một sự thật,” Tôi lau hàng nước mắt, “Công ty của con đang gặp phải vấn đề, đứt chuỗi vốn, sắp phá sản rồi. Con cũng muốn trả tiền viện phí cho Hân Di, nhưng thực sự bây giờ không trả nổi, chỉ còn cách cầm chứng minh thư của cô ấy để vay nóng 10 vạn đem trả tiền viện phí, nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, giờ nợ ngập đầu rồi……” Vừa dứt lời, thì điện thoại gọi tới, tôi cười xòa “Anh Trương ạ, thư thư cho em mấy ngày nữa, hai hôm nữa có tiền em sẽ trả anh đầu tiên.” Cúp máy, tôi bất lực bảo “Con làm ầm lên cũng vì bất đắc dĩ, muốn bố mẹ giúp Hân Di trả món tiền mấy chục vạn kia, nếu không bọn chúng sẽ tìm đến bố mẹ để siết nợ.” Nhà Trần Vũ Thịnh ai nấy mặt đều biến sắc, nghe tôi nói Hân Di hiện đang nợ mấy chục vạn xong liền đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi xoay người, thẫn thờ rời khỏi tiểu khu. Ngày thứ hai, tôi nhận được tin từ nhà Trần Vũ Thịnh, bọn họ sợ bị liên lụy bởi món “nợ” kia, suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng đã đâm đơn ra tòa, đòi cắt đứt quan hệ với cô con gái Hân Di của mình, còn nhờ người gửi cho tôi giấy chứng nhận của tòa. “Gửi anh họ Tần, Trần Hân Di đã không còn quan hệ gì với nhà chúng tôi nữa, dù cô ta có chết ở bên ngoài cũng không liên quan đến nhà chúng tôi, đừng đến làm phiền nữa!” Lời của bà mẹ như văng vẳng bên tai, tôi không dám đọc lại cho Hân Di nghe thêm một lần nữa. Trên đời này vẫn còn cặp bố mẹ tàn nhẫn vậy sao, hút máu con gái để nuôi con trai, không dùng đến nữa thì đem vứt bỏ như thể vứt một đống rác? ! Hân Di cầm trên tay tờ giấy chứng nhận, khóc trong viện cả đêm. Cô ấy rất đau lòng…… Nhưng tôi lại mừng thay cô ấy, mừng vì cô ấy đã thoát khỏi đám quỷ hút máu kia. [Còn nữa] Nguồn Vietwriter 143
We will keep fighting for all libraries - stand with us! Internet Archive logo A line drawing of the Internet Archive headquarters building façade. Upload icon An illustration of a horizontal line over an up pointing arrow. Upload User icon An illustration of a person's head and chest. Sign up Log in Internet Archive Audio Live Music Archive Librivox Free Audio Featured All Audio This Just In Grateful Dead Netlabels Old Time Radio 78 RPMs and Cylinder Recordings Top Audio Books & Poetry Computers, Technology and Science Music, Arts & Culture News & Public Affairs Spirituality & Religion Podcasts Radio News Archive Images Metropolitan Museum Cleveland Museum of Art Featured All Images This Just In Flickr Commons Occupy Wall Street Flickr Cover Art USGS Maps Top NASA Images Solar System Collection Ames Research Center Software Internet Arcade Console Living Room Featured All Software This Just In Old School Emulation MS-DOS Games Historical Software Classic PC Games Software Library Top Kodi Archive and Support File Vintage Software APK MS-DOS CD-ROM Software CD-ROM Software Library Software Sites Tucows Software Library Shareware CD-ROMs Software Capsules Compilation CD-ROM Images ZX Spectrum DOOM Level CD Books Books to Borrow Open Library Featured All Books All Texts This Just In Smithsonian Libraries FEDLINK US Genealogy Lincoln Collection Top American Libraries Canadian Libraries Universal Library Project Gutenberg Children's Library Biodiversity Heritage Library Books by Language Additional Collections Video TV News Understanding 9/11 Featured All Video This Just In Prelinger Archives Democracy Now! Occupy Wall Street TV NSA Clip Library Top Animation & Cartoons Arts & Music Computers & Technology Cultural & Academic Films Ephemeral Films Movies News & Public Affairs Spirituality & Religion Sports Videos Television Videogame Videos Vlogs Youth Media Search the history of over 808 billion web pages on the Internet. Search the Wayback Machine Search icon An illustration of a magnifying glass. Mobile Apps Wayback Machine iOS Wayback Machine Android Browser Extensions Chrome Firefox Safari Edge Archive-It Subscription Explore the Collections Learn More Build Collections Save Page Now Capture a web page as it appears now for use as a trusted citation in the future. Please enter a valid web address AboutBlogProjectsHelpDonateContactJobsVolunteerPeople About Blog Projects Help Donate Donate icon An illustration of a heart shape Contact Jobs Volunteer People Audio Item Preview Flag this item for Graphic Violence Explicit Sexual Content Hate Speech Misinformation/Disinformation Marketing/Phishing/Advertising Misleading/Inaccurate/Missing Metadata audio Trả Thù Chồng Cũ by Topics Addeddate 2022-07-06 034504 Identifier TraThuChongCuNT Scanner Internet Archive HTML5 Uploader plus-circle Add Review comment Reviews There are no reviews yet. Be the first one to write a review. 139 Views DOWNLOAD OPTIONS download 1 file ITEM TILE download download 1 file TORRENT download download 1 file VBR M3U download download 2 files VBR MP3 Uplevel BACK download download download 11 Files download 7 Original SHOW ALL IN COLLECTIONS Folksoundomy Vietnamese Audiobooks Folksoundomy A Library of Sound Uploaded by on July 6, 2022 SIMILAR ITEMS based on metadata Terms of Service last updated 12/31/2014
Nội dung Scarlet là một đứa con gái từ bé đến lớn chỉ biết vâng lời. Cô ấy đã lên thủ đô để kết hôn với công tước Huntington theo lệnh của cha. Nhưng vị hôn phu ấy đã có người trong lòng, còn Scarlet chỉ được chọn để làm tấm rèm che giấu mối quan hệ của hai người họ. Trước ngày kết hôn, Scarlet đã nghe trộm được những lời mà chồng mình nói khi đang dỗ dành người yêu. "Cô ta chỉ là công cụ sinh sản thôi." Scarlet biết được cha đã cố chấp bán cô cho chồng mặc dù đã biết tất cả mọi chuyện. Đêm trước ngày kết hôn. Scarlet đã xé nát chiếc váy cưới và quyết tâm. "Tôi đã tin rằng chỉ cần sống ngoan ngoãn theo ý của người khác, thì sẽ có thể nhận được tình yêu thương đúng với cái giá đó. Nhưng tôi sẽ không bị lừa bởi lời nói dối đó nữa đâu." Để thoát khỏi chồng và tìm kiếm sự tự do, Scarlet đã bắt đầu chuẩn bị một kế hoạch lâu dài. Ông ăn chả thì bà ăn nem, tôi sẽ lợi dụng những người đàn ông đang tiếp cận mình để trả thù chồng!
truyện trả thù chồng cũ